Điền Mục tùy tiện nói: “Không được thì trực tiếp xuất hiện, tiêu diệt một nhóm người, uy hiếp tứ phương, sợ cái gì! Thời đại này ai mà không sợ chết? Người của địa quật và thiên ngoại thiên đều là kẻ vô dụng, tiêu diệt mấy tên cường giả, đảm bảo họ sẽ ngoan ngoãn ngay!”
Ông rất xem thường những người này! Mặc kệ là trước đây hay bây giờ đều vậy!
Kế hoạch của ông từ trước đến nay vẫn luôn là giết một người, dọa trăm người, dọa không được thì giết cả trăm!
Trong mắt ông, võ giả địa quật đều là một nhóm người hèn nhát! Giết nhiều thì đối phương sẽ sợ thôi. Những năm qua, ông tiếp xúc với quá nhiều võ giả địa quật.
Về phần thiên ngoại thiên, cũng vậy thôi, nhóm người Từ Bính trước đó cũng đâu có yên thân, kết quả, giết Tác Giáp xong, nhóm người này chẳng dám hó hé một lời, cuối cùng chẳng phải cũng ngoan ngoãn nghe lời đó sao?
Theo Điền Mục, nếu thật sự không được thì cần gì phải làm như ông đắc lợi, cứ trực tiếp xông ra giết là xong chuyện!
Nhân loại vốn là tập hợp những người điên cuồng không muốn sống! Tính kế tới tới lui lui, chi bằng trực tiếp giết luôn, liều mạng còn nhanh hơn.
Những năm gần đây, võ giả nhân loại đều trở thành nhóm người lỗ mãng, chỉ có thể chém chém giết giết. Không phải họ không chịu động não, mà là nghĩ quá nhiều, không có thực lực đó, càng nghĩ càng thấy phiền.
Cứ để nhóm người cá biệt đi lo chuyện tính kế là được rồi. Như lão Trương, ông ấy có đủ thực lực để tính kế người khác. Còn về phần những người nhỏ bé ở đây, chỉ việc ra tay, giết!
Nghe vậy, lão Lý cũng gật gật đầu nói: "Đúng vậy, không cần lo lắng! Nhóc mập, đừng sợ, xem xem bọn họ đánh như nào đã, nếu thật sự nguy hiểm mà Ngô Xuyên không ra tay, chúng ta sẽ ra tay tiêu diệt hết nhóm người này!"
Tưởng Siêu vò đầu, các ngươi thật thẳng thắn. Ta chỉ muốn thử xem có thể bảo đảm tính mạng cho ông anh biến thái nhà ta, thế mà các ngươi định xắn tay áo ra đánh nhau luôn hả?
Nhưng Tưởng Siêu cũng yên tâm hơn nhiều, lần này rất có cảm giác an toàn.
Nhóm người Phương Bình cũng rất đáng tin cậy. Dưới góc nhìn của những người khác, có lẽ xông ra đánh nhau thì quá lỗ mãng, nhưng theo Tưởng Siêu thấy, người dám xông ra chém giết trong những thời khắc mấu chốt mới là đội hữu đáng tin.
Phương Bình không nói chuyện, không từ chối cũng không đáp ứng, để xem sao đã. Phía trước, đại chiến đã chớp mắt nổ ra.
…
Chiến đấu chớp mắt nổ ra.
Vị thanh niên cấp tám của thiên ngoại thiên cũng không hiền lành gì, bị Tưởng Hạo khiêu khích như vậy, sao hắn có thể làm ngơ.
Song phương đều có cường giả tọa trấn, nếu Ngô Xuyên không nói gì, đối phương cũng không nhún nhường, lập tức cầm thương đánh tới.
Bình thường Tưởng Hạo hay cười cười, nhưng khi bắt đầu chém giết, hắn điên cuồng không gì sánh được, nếu không như vậy, lúc ở Vương Chiến Chi Địa, một võ giả cấp bảy như hắn cũng không thể nào có danh tiếng lớn như vậy.
Tưởng Hạo, võ giả đỉnh cấp bảy, chỉ còn cách cấp tám một bước nhỏ. Tuy chưa rèn được kim thân, nhưng là hậu duệ của Chiến Vương, cường độ nhục thân cũng không kém gì cấp tám một, hai tầng kim thân.
Hai người chém giết trên không trung, Tưởng Hạo thật sự điên cuồng, nhục thân không bằng đối phương nên hắn cầm kiếm cận chiến, nhục thân liên tục nứt toác, máu chảy ồ ạt.
Phương Bình đang xem chiến, lúc này bỗng nghiêng đầu nhìn, cách đó không xa, một nhóm người cũng có ý định lùi về phía bên này xem chiến.
Điền Mục cũng cảm ứng được, nghiêng đầu nhìn, nói: "Chúng ta có cần phải lùi không?"
Lần này, bọn họ bí mật vào địa quật.
Tuy Điền Mục muốn xuất hiện ra tay chém giết một trận cho xong việc, nhưng Phương Bình mới là đội trưởng lần hành động này, Điền Mục cũng không có ý cậy già lên mặt.
Phương Bình trầm mặc chốc lát, lắc đầu, không nói chuyện.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đối phương đã đến bên này.
Đối phương có tổng cộng 5 người. Ba nữ, hai nam.
Trong đó, có hai cấp chín, hai cấp tám và một cấp bảy.
Nhóm người này chạy đến rừng núi nhỏ cũng biến sắc.
Người dẫn đầu là Vương Hàm Nguyệt, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, cô không hề cảm ứng được nơi này có người! Nhưng bây giờ, nơi đây lại có nhiều người như vậy!
Cô không cảm ứng được khí tức của đối phương, cũng không thể phán đoán thực lực của họ. Nhưng Vương Hàm Nguyệt vẫn cảm ứng được nguy cơ!
Nguy hiểm!
Vương Hàm Nguyệt là cường giả đỉnh cao trong số cường giả cấp chín, trong Long Biến Phạm Độ Thiên, cô là người mạnh nhất chỉ sau Chân Thần, con đường bản nguyên dài 900 mét! Nhưng thời khắc này, cô cảm nhận được nguy cơ trí mạng.
Người mang đến nguy cơ không phải một người, mà là vài người!
Thanh niên dẫn đầu, một người đàn ông trung niên và một ông lão bên cạnh thanh niên.
Ông lão là Lý Trường Sinh, từ lúc còn là cấp sáu, ngoại hình của lão Lý đã rất già nua so với tuổi, sau này thực lực đột phá, ông cũng không thay đổi ngoại hình.
Người đàn ông trung niên là Điền Mục. Tuy Điền Mục là người lớn tuổi nhất nhóm, nhưng vị tướng quân này vẫn luôn giữ ngoại hình trung niên của mình trước mặt mọi người, để chứng minh ông không già, ông vẫn còn có thể chiến đấu đến cùng.
Lúc trước bị trọng thương, thân thể héo mòn, già nua dần vì thiếu sức sống, nay, sau khi khôi phục và đột phá, Điền Mục cũng khôi phục ngoại hình về tuổi trung niên.
Vương Hàm Nguyệt cảnh giác, bước chân lập tức dừng lại.
Trong nhóm người, thiếu nữ ngạc nhiên nhìn về phía bọn họ, khó hiểu hỏi: "Sư tỷ, bọn họ là người bình thường sao?"
Cô cũng không cảm nhận được khí tức của võ giả. Lẽ nào là người bình thường ở địa giới?
Vương Hàm Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu.
Phương Bình nghe thấy lời này thì nghiêng đầu liếc mắt nhìn thiếu nữ, nở nụ cười nhạt.
Người bình thường?
Thiếu nữ cấp bảy này nếu không ngốc thật thì hẳn là đang giả ngu.
Người bình thường khi nhìn thấy cường giả có thể phi thiên độn địa như các ngươi sẽ thờ ơ lạnh nhạt như vậy sao? Người bình thường sẽ nấp ở đây xem cường giả đánh nhau?
Vương Hàm Nguyệt nghiêm túc, trầm giọng hỏi: "Mấy vị là võ giả nhân gian sao?"
Để nhận biết có phải là võ giả nhân gian hay không, rất đơn giản, nhìn phục sức.
Tuy nhóm người Phương Bình đã che giấu và cải trang một phần, nhưng cũng không cố ý hoàn toàn cải trang. Phương Bình vẫn giữ mái tóc ngắn đặc trưng của mình, mặc áo giáp nhìn chẳng ra ngô ra khoai gì của địa quật, trên thực tế, áo giáp này là bộ áo giáp thần binh cấp tám của hắn biến ảo mà ra.
Mà cường giả để tóc ngắn thì gần như chỉ có võ giả nhân gian.
Phương Bình nở nụ cười, chậm rãi nói: “Các ngươi là... người của Long Biến Phạm Độ Thiên?”
Lão Vương từng giới thiệu, tuy không có hình ảnh cụ thể, nhưng có thể nhận biết dựa trên một vài đặc trưng.
Cô gái tóc dài có khí cơ mạnh mẽ, cho Phương Bình cảm giác cô ta không yếu hơn Ngô Xuyên, phối hợp với số lượng người trước mặt, phong cách ăn mặc, hẳn là người của Long Biến Phạm Độ Thiên.
Cô gái tóc dài Vương Hàm Nguyệt, cũng chính một trong hai vị cường giả thiên ngoại thiên mà lão Vương từng giới thiệu.
“Ngươi là ai?”
Vương Hàm Nguyệt cảm giác mình hẳn đã từng nghe nói về người này! Cô vừa xuống núi không lâu, nghe được một số tin tình báo, gần như đều là lời truyền miệng.
Nhưng trong tích tắc, Vương Hàm Nguyệt biến sắc!
Phương Bình!
Là hắn! Không sai được!
Cô vừa nhớ ra, trong tin đồn mình nghe được, Phương Bình hình như có thể thu lại khí tức, nhưng khi đó, cô cho rằng đó là một kỹ năng đặc thù, có thể qua mặt được người yếu, nào ngờ lần này được chứng kiến tận mắt, ngay cả cường giả như cô cũng không nhận ra được!
“Phương Bình?”
Vương Hàm Nguyệt hơi thay đổi sắc mặt, bây giờ người người đều đang tìm Phương Bình, chờ Phương Bình. Nhưng có ai hay, Phương Bình lại xuất hiện ngay đây, ngay trước mí mắt của mọi người.
Bên cạnh Vương Hàm Nguyệt, Vương Nhược Băng tò mò nhìn về phía nhóm người Phương Bình, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là Phương Bình sao? Ma Đế chuyển thế?”
Phương Bình cười nhạt nói: “Ma Đế? Mạc Vấn Kiếm? Các ngươi cảm thấy phải thì cứ cho là như vậy đi! Vương Hàm Nguyệt, nếu đã gặp nhau, chi bằng tán gẫu vài câu, sao hả?”
Vương Hàm Nguyệt vô cùng cảnh giác! Cô không sợ nhóm người Phương Bình, nhưng cô còn phải bảo vệ tiểu sư muội.
Ngay lúc chuẩn bị rời đi, Vương Nhược Băng bỗng nhiên nhìn về phía Lý Hàn Tùng, nhìn một hồi, Vương Nhược Băng bỗng nhiên hơi kỳ quái nói: “Ta hình như đã từng gặp ngươi...”
Cô nhìn thẳng Lý Hàn Tùng.
Phương Bình cũng nhìn về phía Lý Hàn Tùng, bật cười, nháy mắt với hắn, ý hỏi, này, đừng nói đây là tình nhân kiếp trước của ngươi cũng thức tỉnh đó nha?
Lý Hàn Tùng hơi ngượng, nhìn thiếu nữ trước mặt, gọi là thiếu nữ, chứ thật ra cũng là bà lão ngàn năm rồi, đừng nói là thật sự có quan hệ gì với mình nha?